The moment when, 50 years ago, Neil Armstrong planted his foot on the surface of the Moon inspired awe, pride and wonder around the world. This newspaper argued that “man, from this day on, can go wheresoever in the universe his mind wills and his ingenuity contrives…to the planets, sooner rather than later, man is now certain to go.” But no. The Moon landing was an aberration, a goal achieved not as an end in itself but as a means of signalling America’s extraordinary capabilities. That point, once made, required no remaking. Only 571 people have been into orbit; and since 1972 no one has ventured much farther into space than Des Moines is from Chicago.
The next 50 years will look very different. Falling costs, new technologies, Chinese and Indian ambitions, and a new generation of entrepreneurs promise a bold era of space development. It will almost certainly involve tourism for the rich and better communications networks for all; in the long run it might involve mineral exploitation and even mass transportation. Space will become ever more like an extension of Earth—an arena for firms and private individuals, not just governments. But for this promise to be fulfilled the world needs to create a system of laws to govern the heavens—both in peacetime and, should it come to that, in war.
The development of space thus far has been focused on facilitating activity down below—mainly satellite communications for broadcasting and navigation. Now two things are changing. First, geopolitics is stoking a new push to send humans beyond the shallows of low-Earth orbit. China plans to land people on the Moon by 2035. President Donald Trump’s administration wants Americans to be back there by 2024. Falling costs make this showing off more affordable than before. Apollo cost hundreds of billions of dollars (in today’s money). Now tens of billions are the ticket price.
[ … ]
It is a mistake to promote space as a romanticised Wild West, an anarchic frontier where humanity can throw off its fetters and rediscover its destiny. For space to fulfil its promise governance is required. At a time when the world cannot agree on rules for the terrestrial trade of steel bars and soybeans that may seem like a big ask. But without it the potential of all that lies beyond Earth will at best wait another 50 years to be fulfilled. At worst space could add to Earth’s problems. | Khoảnh khắc vào 50 năm trước khi Neil Asmtrong đặt chân lên bề mặt mặt trăng đã gợi lên niềm nể sợ, tự hào và sửng sốt trên toàn thế giới. Chính bổn báo lúc đó đã lập luận rằng “con người, từ ngày hôm nay trở đi, bằng vào ý chí và sức sáng tạo của mình có thể đi đến bất kể nơi đâu trong vũ trụ … đến các hành tinh, nơi con người chẳng mấy chốc sẽ đặt chân đến.” Nhưng không phải vậy. Lần đáp xuống mặt trăng đó chỉ là một hành động đơn lẻ, được thực hiện không phải cho một mục đích tối hậu tự thân nhưng nhằm biểu dương các năng lực phi thường của nước Mỹ. Việc biểu dương này một khi đã hoàn tất không cần phải diễn lại lần nữa. Chỉ có 571 người từng đi vào vũ trụ và từ năm 1972 đến giờ, không có ai bay lên không gian đến độ cao xa hơn khoảng cách từ Des Moines đến Chicago. Tình hình năm mươi năm sắp tới sẽ trông rất khác. Các phí tổn giảm dần, các công nghệ mới, các tham vọng của Trung Quốc và Ấn Độ và một thế hệ mới các doanh chủ hứa hẹn một kỷ nguyên phát triển không gian táo bạo. Điều này ắt hẳn sẽ liên quan đến chuyện du lịch không gian dành cho hội nhà giàu và các mạng lưới thông tin liên lạc tốt hơn cho mọi người; về lâu dài còn mở ra cơ hội khai khoáng và thậm chí giao thông công cộng. Không gian sẽ thành như phần mở rộng của Trái Đất – một lãnh vực dành cho cả các công ty và tư nhân chứ không chỉ cho các chính phủ. Nhưng để viễn cảnh hứa hẹn đó được thành tựu thế giới cần thiết lập một hệ thống luật pháp điều chỉnh những chuyện trên trời – cả trong thời bình lẫn, nếu nhỡ ra, thời chiến. Việc phát triển không gian trước nay thường chú trọng vào việc tạo điều kiện cho các hoạt động dưới đất – chủ yếu là thông tin liên lạc qua vệ tinh nhằm mục đích truyền phát tin và dẫn chỉ đường. Hiện có hai thứ đang thay đổi. Trước tiên, tình hình địa chính trị đang thúc đẩy việc đưa con người vượt khỏi những độ cao lè tè của quỹ đạo Trái Đất tầm thấp. Trung Quốc có kế hoạch đưa dân lên mặt trăng trước năm 2035. Chính quyền của tổng thống Trump muốn người Mỹ có mặt trở lại trên đó trễ nhất là vào năm 2024. Các phí tổn giảm đi khiến chi phí cho chuyện khoe mẽ này trở nên dễ chịu hơn trước. Trước đây muốn phóng tàu Apollo phải tốn hàng trăm tỉ đô la (theo thời giá hiện tại) nhưng giờ chỉ cần vài chục tỉ là đã làm được chuyện này rồi. Sẽ là một sai lầm khi quảng bá không gian như một miền Viễn Tây thi vị hóa, một vùng địa đầu vô trật tự kỷ cương nơi nhân loại có thể giũ bỏ những xiềng xích trói buộc và tái khám phá vận mệnh của mình. Để viễn cảnh hứa hẹn của không gian được thành tựu đòi hỏi phải có quản trị. Đòi hỏi đó xem ra quá sức khi mà dưới mặt đất vào lúc này con người ta còn chưa nhất trí được với nhau về các qui định để giao thương thép thanh và đậu nành. Nhưng nếu không có quản trị thì lạc quan lắm cũng phải đợi thêm 50 năm nữa mới khai thác hết được mọi tiềm năng nằm trên trời. Bằng không trường hợp xấu nhất có thể xảy ra sẽ là việc Trái Đất gánh thêm một mối lo mới mang tên không gian. |